Xám và chúng ta (4)
___
Mày nói nữa là anh sút mày
về cho ông Youngmin đấy nhé!
Anh mà xấu tính nữa là em
gọi anh Donghyun sang đấy nhé!
Woojin nhớ tới cái lần anh
Donghyun thi đấm, tự động rụt cổ lại. Em thấy thế càng đắc ý vênh mặt, Woojin
muốn đánh em ghê gớm. Mà vừa sợ anh Donghyun, vừa không nỡ làm đau
em.
Anh Minhyun đang dọn nhà,
cười hờ hờ mấy tiếng, dẹp cây chổi mà lần trước anh Jonghyun mang tới sang một
bên. Choàng vai đứa bé hơn, hếch mặt với Woojin.
Woojin nạt Daehwi nữa thì
anh gọi Dongho sang thăm nhà nha?
Woojin phẩy phẩy tay, chui
vào trong phòng nằm nghịch gấu bông. Riết rồi ai cũng ăn hiếp Woojin
cả.
___
Anh, ôm cái nào.
Em vào phòng, thoắt một cái
đã nhảy lên giường của Woojin đòi ôm.
Đi mà gọi ông Donghyun sang
ôm ấy!
Woojin quay mặt vào tường,
giọng thì cao vút lên. Giận rồi. Em cười khì khì nằm xuống,
tay chân cứ thế mà vắt hết lên người anh lớn.
Anh dọa em trước còn gì?
Đứa nào kể anh Minhyun nghe
vụ đó trước?
Thôi mà, xin lỗi mà. Ôm cái
hết giận nè.
Mày dỗ trẻ con à?
Woojin bật cười, cũng chả
buồn giận dỗi đứa em nữa. Ném con gấu bông xuống chân, Woojin ôm em vào
lòng, người em ôm thích lắm. Woojin ôm riết cũng thành nghiện.
Em thấy Woojin không giận
mình nữa, cười tít cả mắt cưng hết biết.
Mà mày thân với anh Dongho
hồi nào sao anh không biết?
Hở?
Thì ông Minhyun bảo anh nạt
mày nữa là ổng gọi ông Dongho sang. Bộ thân lắm hả?
Ừ, cũng thân.
Vừa ừ với ai đấy?
Dạ, cũng thân. Ảnh hay mua
đồ ăn cho em với Kuan Lin lắm!
Woojin ngồi dậy, tay cầm
cặp má bánh bao của em véo sang hai bên. Ủa bộ cho ăn là thân nhau
hả?
Thằng quỷ nhỏ, chả có chút
thịt nào. Má thằng Ji Hoon nhéo đã hơn mày nhiều.
Thì đi mà nhéo ổng ấy!
Em nguýt dài một tiếng, xoa
hai cái má của mình rồi nhảy xuống giường.
__
Chingu à ~ à ~ ôm cái
nào.
Em dựa vào người cậu bạn
cùng tuổi, chẳng đợi nó đồng ý đã ôm Kuan Lin cọ tới cọ lui.
Dongsaeng à ~ à ~ à ~ ngứa
quá né ra cái coi.
Láo toét, Kuan Lin nhỏ hơn
đây mấy tháng lận nhé ~ nhé ~ nhé.
Tại ấy lùn hơn đây nhiều ~
nhiều ~ nhiều.
Ủa lùn hơn là dongsaeng à,
thế anh Sung Woon thì sao ~ sao ~ sao?
Ấy khác, ảnh khác. Đây
thích gọi ấy là dongsaeng thì ấy là dongsaeng ~ saeng ~ saeng.
Woojin nhìn hai đứa nhựa
tới lui, chả chịu nổi mà ném thẳng cái gối vào mặt Kuan Lin bảo ra ngoài mà
chơi. Trông ngứa mắt ghê í.
Không thích, chingu à ~ à ~
à mình chơi game đi.
Ừa, dongsaeng muốn thì đây
chiều ~ chiều ~ chiều.
Cuối cùng thì đứa phải ra
ngoài là Woojin.
Hôm đó em bơ đẹp Woojin,
Woojin cũng mặt kệ.
___
Bơ nhau cả hai ngày.
Ủa giờ tính giận luôn đó
hả?
Woojin đứng dưới đất khịt
mũi, nhìn đứa nhỏ hơn đang cuộn trong chăn chơi điện thoại. Cũng tính mặc kệ em
luôn đấy, nhưng Woojin nhớ cái dáng mềm mềm hay đòi mình ôm cũng
phải đi dỗ ông trời con.
Ai dám giận anh đâu, lỡ bị
vác quăng đi anh Donghyun cũng chả cứu được.
Anh vác mày hồi nào?
Thì nói là lỡ mà. Anh thì
cái gì chả làm được.
Anh không quăng mày đâu.
Ừa, vác lên thôi đúng
không? Biết mà.
Ơ hay... Woojin
nhăn mặt, leo lên giường em. Em bé kéo chăn trùm qua đầu, anh lớn lại giật ra,
cứ vậy mà giằng co một hồi.
Okay okay, em thua.
Em hết cách, để Woojin giật
chăn ra. Mặt đầy vẻ bất lực.
Ê, đừng có giận nữa mà.
Nói rồi mà, có dám giận gì
đâu.
Woojin thấy em vểnh môi
lên, cái mặt đanh đá hết cỡ. Kéo em nhỏ ôm vào lòng hôn hai cái.
Mày dễ thương nhất, được
chưa? Đừng có giận nữa.
Thôi miễn cưỡng quá đi.
Không nhận đâu.
Nay khó chiều thế? Woojin
nhăn mặt, tại thằng Jihoon cả. Liên quan không á? Có chứ sao không? Không phải
tại mặt nó mềm quá sao, nếu không Woojin cũng đâu có lỡ miệng.
Thằng Jihoon nó cũng dễ
thương nhưng mày là em anh, mày dễ thương hơn. Đừng có giận anh mày nữa, khổ
quá.
Em cười phì, vòng tay sang
ôm Woojin dụi dụi mấy cái.
Hết giận ha?
Khổ quá, có giận gì đâu.
Rồi okay, không giận thì ra
ăn cơm cho anh. Không có vụ uống sữa đâu.
Anh...
Nhận xét
Đăng nhận xét